Thời còn học lớp 8, lớp 9, chiều lại tôi hay vào rẫy phụ ba mẹ tôi việc thả bò. Lơ thơ, lững thững đi theo 2 con bò dọc theo quanh bờ ruộng, không cho nó ăn lúa, hay chạy nhảy lung tung. Những lúc ấy thôi tha hồ ngắm cảnh, ngắm trời, ngắm đất.
Những buổi chiều quê ấy thật đẹp. Khung cảnh yên bình, nắng nhẹ, trời xanh, gió mát, đồng lúa rì rào. Lúc thì tôi thấy những con diều hâu bắt chuột đồng, lúc thì là đàn cò đàn sếu bay… Nếu có tài làm thơ một tý, không chừng tôi đã có cả một tập “Quê hương”. Hihi…
Ngày ấy nhà tôi có nuôi một con chó săn rất dữ. Nó thường xuyên săn được chuột, thỏ rừng, thậm chí cả chim sẻ (chả biết nó bắt sao, chỉ thấy nó tha về thôi). Tôi đi thả bò thường dắt nó theo.
Hôm đó tôi thả bò ăn gần một cây dẻ rừng. Trên cây ấy có một con mèo hoang bị cụt đuôi. Giống mèo này thường là mèo nhà, bỏ nhà đi hoang, hoặc là bị bỏ rơi từ nhỏ. Con mèo leo tít trên ngọn cây, trông rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn.
Với bản năng săn mồi ngoại hạng, con chó tôi nhanh chóng nhận ra con mèo trên cây. Nó sủa vang. Âm thanh đe dọa, gầm gừ… Nhưng con chó thì ở dưới đất, con mèo thì ở trên cây, nên chẳng ăn thua gì.
Khổ nổi là con chó của tôi lại là thứ dữ. Bản tính hoang dã của nó không cho phép nó để con mèo đứng trên cao mà kêu meo meo mãi được. Con chó sủa một hồi, rồi lựa vào thế cây dẻ (cây này không phải mọc thẳng đứng mà hơi nghiêng) rồi trèo lên.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên với quyết tâm và khả năng trèo cây của con chó. Thật là không tin nổi. Nó phải leo lên được hơn một mét trước khi rớt xuống. Mà nó rơi xuống, cũng chả bị sao.
Rớt xuống lại sủa, lại hăm dọa, gầm gừ… Càng ngày càng sủa dữ dằn hơn. Tôi thấy con chó quyết tâm và dũng mãnh thật. Con mèo đã bắt đầu sợ.
Tôi nhặt một viên đá, và ném lên cây. Viên đá bay qua cách con mèo chắc cũng hơn cả thước. Con chó càng sủa dữ dội, viên đá bay xoẹt qua, làm con mèo giật mình và trượt chân rơi xuống…
Mèo rơi xuống đất thì chả lo nó bị “chấn thương sọ não” đâu. Nhưng đây là mặt đất, và con chó nhà tôi là một con chó săn ngoại hạng. Con mèo chạy nhanh về phía gốc cây. Nhưng con chó còn nhanh hơn. Còn 1 mét nữa là con mèo đến được gốc cây thì…
Méo… méo… Tiếng con mèo kêu lên cực kỳ thảm thiết. Tôi đâm hoảng, tôi la con chó. Nó sợ tôi la nên cắn cổ con mèo phắng đi ra xa, rồi cắn tiếp.Tôi bất lực nhìn theo. Tiếng con mèo ngày càng nhỏ dần rồi tắt lịm.
Tôi đuổi theo con chó. La nó. Nó bỏ chạy. Bỏ lại con mèo cụt đuôi mình đầy thương tích và đã chết tự lúc nào. Tôi đâm hối hận và sợ hãi. Con mèo này là do một tay tôi góp phần giết chết. Nếu tôi không chọi viên đá đó thì nó đâu có sao.
Vậy là tôi là một kẻ đồng phạm. Một tên giết… mèo. Nhìn con mèo tôi bỗng sợ. Nó mới kêu meo meo và trèo cây nhanh nhẹn một lúc trước đây thôi, bây giờ đã nằm im bất động rồi. Cũng một phần do tôi mà ra.
Tôi đào một hố rồi chôn nó xuống. Từ hôm đó trở đi, tôi không bao giờ thả bò gần khu vực ấy nữa (dù cỏ rất nhiều). Vì lúc đó, tôi sợ nghe tiếng mèo kêu. Meo… Meo… Meo…
Lời thú tội muộn màng. :D:D:D
Có còn hơn không? Có còn hơn không?
Tạm tha tội cho người biết “xám hối”, nhà em rất quý mèo vì mèo góp phần trong việc kinh doanh của nhà, nếu ko có mèo chắc lũ chuột quậy tưng bừng.Hồi nhỏ em hay đánh nhau với người ta cũng chỉ vì con mèo.
Tội này xử sao nhỉ.Có lẽ phải dẫn độ bác Công qua Mỹ. Bên đó có đạo luật về đàn áp động vật hoang dã!
Chắc thế. Hihi…
Mèo con đáng thương, hành động lúc đó phải là la con chó để nó đừng hăng săn mồi nữa chứ không phải là ném đá con mèo như vậy.
Mèo cha, mèo mẹ hay ông nội, bà nội gì đó thì đúng… chứ mèo con gì… Hihi..
Uh, thì lúc đó làm sai mà. Có nói làm đúng đâu?
thì lúc đó là mèo con, mình cũng rất rất yêu thích những con mèo.đọc xong tự nhiên thấy thương nó và giận bạn nhiều ghê gớm luôn. hi.hi. Nhưng mọi chuỵên đã qua rồi, phải rút kinh nghiệm thôi.
Ngay tại thời điểm đó con mèo cũng lớn lắm rồi. Nó là mèo hoang, chắc không dễ thương bằng mèo con nhà bạn đâu.
Chọn lọc tự nhiên mà. Mình chỉ giúp con chó tý thôi. Hihi..
Nói vậy chứ thấy cũng tội!
Nói vậy là tiếp tay cho con kiki cắn con mèo rồi. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy cảnh con chó giết chết con mèo rất kinh khủng rồi
Dù nói thế nào đi nữa, hành động chọi cục đá cũng là tiếp tay rồi còn gì?
Mà con chó nhà mình kỹ năng “kết thúc” rất tốt nên con mèo chỉ kêu được vài tiếng à. Hihi..
Còn cười được nữa chứ…..nhưng dù sao đó cũng là những ký ức của tuổi thơ. Mỗi người đều có ký ức đẹp về tuổi thơ, về quê hương. Mình cũng có trí tưởng tượng khá tốt nhưng diễn đạt bằng lời văn thì ko ổn chút nào.Quê hương bạn thật sự rất đẹp….
Không cười chả nhẽ giờ lại khóc sao bạn? Hihi…
Em có thằng em trai, hồi nhà nuôi được con mèo. Bố mẹ cho cậu em mẹ đem thịt. Em trai em thương quá khóc tu tu từ nhà em xuống đến nhà cậu.Lúc đó nó học lớp 7 rùi. hihi. Anh Công viết truyện ngày càng tự nhiên. Thấy anh cũng cười nhiều hơn. hi
Ặc. Có người chê anh viết ngày càng thiếu cảm xúc kìa em. Huhu…
Cảm ơn tác giả, lời thú tội 🙂