Trong hai phần trước chúng ta đã nói nhiều về làm thuê và làm chủ. Hôm nay, tôi sẽ trình bày quan điểm cá nhân tôi về vấn đề làm thế nào để thay đổi tư duy làm thuê.
Trước tiên, bản thân tôi cũng thắc mắc không hiểu tại sao Việt Nam ta lại có tư tưởng bài xích và ghét người giàu. Những câu chuyện cổ tích của ta tuy mang nhiều tính giáo dục nhưng cứ hễ người giàu thì đó là kẻ xấu. Đó là phú ông, phú hộ, bá hộ, lão nhà giàu… toàn những người gian ác.
Nhưng tôi cũng ngạc nhiên là những nhân vật tốt trong truyện, cuối cùng lại “sống GIÀU CÓ và hạnh phúc bên nhau đến suốt đời”. Tôi tự mình đặt câu hỏi: “Nếu câu chuyện không kết thúc ở đó, thì những nhân vật tốt kia, giờ đã trở nên giàu có, có trở thành lão bá hộ độc ác tham lam không?”
Tôi tin là không, những nhân vật đó đều là những người rất tốt bụng, giỏi giang, chịu thương chịu khó. Làm sao họ trở nên xấu xa được. Vậy là bản thân truyện cổ tích có mâu thuẫn. Rõ ràng, không phải người giàu nào cũng xấu, vẫn có những người giàu tốt bụng, tài giỏi. Nhưng tôi, khi không còn là trẻ con nữa, mới nhận ra điều này. Vậy những đứa con Việt Nam, lớn lên từ dòng sữa cổ tích như vậy, sao lại không ghét người giàu và làm giàu cho được?
Lịch sử Việt Nam ta cũng ảnh hưởng rất nhiều đến tư duy làm chủ, làm giàu của người dân ta. Tôi cũng không dám tùy tiện kết luận nguyên nhân là tại sao, nhưng rõ ràng trong suốt một bề dày lịch sử phong kiến, nước ta ít coi trọng giao thương, buôn bán, và công nghiệp mà chỉ coi trọng khoa bảng và nông nghiệp.
Khi mà các nước xung quanh có những đoàn thuyền buôn hàng trăm chiếc đi khắp nơi trên thế giới giao thương, trao đổi hàng hóa, khi mà Nhật Bản xây dựng thương cảng Hội An ở Quảng Nam rồi sau đó người Trung Hoa sửa chửa, gầy dựng lại thật sầm uất, nhộn nhịp, thì nước ta vẫn chẳng có hải cảng nào đáng kể cho thương nhân nội địa.
Trải qua giai đoạn bao cấp, mọi thứ đều là “xin, cho, cấp, phát”, người dân ta cũng đã quen với suy nghĩ “xin việc”. Chỉ cần xin được một việc làm thì sẽ được cấp gạo ăn, cấp nhà ở, con cái được học hành, có lương hưu khi già, có cuộc sống không đến nỗi nào quá nghèo khổ.
Những tư duy đó đã lạc hậu, cũ kỹ và lỗi thời hết cả rồi.
Nhưng chúng ta vẫn nghe cha mẹ dạy con cái: “Con cố gắng học cho thật giỏi, sau này XIN được một việc làm tốt, ổn định, làm cho nó đỡ khổ.”
Thầy cô giáo phổ thông dạy học sinh rằng: “Các em chọn ngành, chọn trường nên chọn ngành nào, trường nào phù hợp với mình và dễ XIN VIỆC để thi, để học.”
Giảng viên đại học thì dạy sinh viên rằng: “Trước khi các bạn ra trường, tôi sẽ hướng dẫn các em cách viết CV, cách làm hồ sơ và cách trả lời phỏng vấn khi XIN VIỆC.”
Thế đấy, đó là những con người trẻ, có sức khỏe, có khả năng học hỏi, có đam mê, có nhiệt huyết, có kiến thức, hiểu biết, là tầng lớp trí thức, là những con người ưu tú của xã hội, nhưng tư duy của họ thì chỉ gắn liền với 2 chữ LÀM THUÊ và XIN VIỆC. Cả cuộc đời đi xây dựng ước mơ cho người khác, chả trách sao Việt Nam ta mãi mãi cứ nghèo, còn những nước thuê mướn lao động của nước ta lại ngày một giàu có hơn lên?
Chúng ta cần thay đổi, cần xóa bỏ tư duy đó. Vậy thay đổi thế nào?
Trước tiên, đó phải là thái độ với việc làm giàu và làm chủ. Như đã nói ở trên, làm giàu là một nhu cầu hoàn toàn chính đáng của con người. Và làm chủ là một cách hiệu quả để làm giàu và làm giàu chính đáng, cũng như là cách để con người ta làm chủ cuộc sống, công việc và thời gian của chính mình, để cuộc sống hạnh phúc, tươi đẹp hơn.
Thứ hai, chúng ta cần loại bỏ những tư tưởng “dạy con làm thuê” mà hãy “dạy con làm chủ” hoặc “dạy con làm giàu”.
Cha mẹ dạy con cái hãy dạy rằng: “Con phải cố gắng học thật giỏi, để có thể gầy dựng được một cơ nghiệp của riêng mình, sử hữu nhiều doanh nghiệp, nhiều tài sản và trở nên giàu có”
Giáo viên phổ thông hãy dạy học sinh mình rằng: “Các em phải chọn những ngành mình yêu thích. Hãy học không những kiến thức từ nhà trường, sách vở, mà hãy học tất cả những gì em thấy có ích, em cần để thành công. Học từ nhiều môi trường khác nhau. Công việc đó, có thể sẽ gắn bó với em suốt đời, nên các em hãy chọn việc mình yêu thích. Và hãy cố gắng để làm chủ, để giàu có, thành công từ công việc em yêu thích đó.”
Giảng viên Đại học hãy dạy học sinh mình rằng: “Trước khi các em ra trường, tôi sẽ hướng dẫn các em cách viết hồ sơ và trả lời phỏng vấn khi xin việc. Đồng thời, tôi sẽ hướng dẫn các em cách làm hồ sơ xin thành lập công ty và các bước cần thiết để khởi nghiệp, để xây dựng một công ty phát triển. Bước đầu tiên khi mới ra trường, các em có thể đi làm thuê. Nhưng các em không được có suy nghĩ sẽ làm thuê suốt đời. Cuộc sống các em còn rất dài và các em cần phải làm chủ cuộc sống, thời gian và công việc của mình. Hãy không ngừng học hỏi. Hãy làm chủ và làm giàu. Hãy đóng góp cho xã hội. Hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc”
Mục tiêu cuối cùng trong tất cả các hành động của con người là đều nhằm đến một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc và ngày càng vui vẻ, hạnh phúc hơn. Bất cứ cái gì khiến cho bạn vui vẻ, hạnh phúc hơn đều đáng để bạn làm cả. Và nếu như làm chủ cho bạn một cơ hội để làm được điều ấy, thì sao bạn không thử nhỉ? Mọi kết quả trong tương lai đều là do bạn quyết định của bạn hôm nay.
Chúng ta vừa trao đổi một số vấn đề liên quan đến loại bỏ tư duy làm thuê. Trong phần cuối của loạt bài, chúng ta sẽ bàn về làm thế nào để xây dựng tư duy làm chủ. Mời các bạn đón xem.
Lại háo hức chờ đợi phần tiếp theo! Nhưng sao em thấy càng về sau càng đuối đó thầy, có lẽ thầy xếp 3 phần ko hợp lý, em cảm thấy không hợp cả về tư duy và mặt thời gian phát hành nữa.Phần 1 là hay nhất vì nó vạch rõ cho ta thấy sự khác nhau giữa làm chủ và làm thuê.Phần 2 giống như phân tích thêm cho phần 1 về sự khác nhau giữa có/không có tiền cũng như làm chủ/làm thuê,chưa có gì mới hết, phần 3 thì hay trở lại với cái tư duy mới,cái tư duy mà dân ta đã từ lâu không xài,rất hay! Theo em thầy nên phát hành theo định kỳ (em rất háo hức nên không muốn thầy làm như vậy đâu) như vậy sẽ đủ thời gian cho người đọc nghiền ngẫm và comment, nhờ đó thầy sẽ rút được giá trị tốt hơn nữa cho những bài sau.Thầy đã giúp em biết thêm được 2 điều quan trọng: làm thuê là đang trả lương cho ông chủ mình và muốn tự do,giàu có thì hãy quên đi “ước mơ” làm thuê.Em cảm ơn thầy đã cho em những điều quý báu!
Viết đến đâu đăng đến đó em ơi. Mình không tính toán là phải đăng như thế nào cho hợp lý.
Hihi.. Còn bài viết thì cũng tùy tâm trạng. Tại không phải một hôm thì viết một phần. Vui giọng văn nó khác, buồn giọng văn khác. Hihi…
Điều tôi muốn là chia sẻ giá trị cho tất cả mọi người. Để mọi người đều cố gắng vươn lên.
Cảm ơn em đã quan tâm và góp ý. Tôi sẽ cố gắng hơn.
(À, viết nên xuống dòng, cách đoạn cho dễ đọc nha em. Rút kinh nghiệm nhé!)
http://blue79blog.blogspot.com/2011/12/chuyen-ke-ve-nhung-chu-heo-p1.html
câu chuyện kể về cách chú heo này làm e phải suy nghĩ suốt mấy đêm liền… mang cái tư tưởng làm giàu, làm chủ suốt mấy tuần^^
Những suy nghĩ kĩ lại, chắc chỉ tới đời con của em mới có khả năng làm giàu được.
Hiện tại, phần lớn dân số Vn con em đều xuất thân từ gốc nhà nông. cha mẹ biết lo nghĩ làm lụng vất vả chỉ muốn con cái học lấy được cái nghề, để có thể dễ dàng xin việc với mức lương ổn định hơn và đỡ vất vả hơn.
Cha mẹ làm được điều đó là quá hay rồi, hi sinh tất cả vì con cái. Nhà nông vất vả quanh năm, quần quật chân lắm tay bùn tư tưởng đâu nữa mà suy nghĩ dạy con tư tưởng làm giàu.
Nếu không có cái gốc thì e rằng làm giàu rất khó. Thương trường như chiến trường, đùng một cái là đổ nợ không có đường vực dậy.
Trước mắt là cứ học tập cho tốt, làm công ăn lương chuyên nghiệp. Sau này rồi tính tiếp, có thể giàu có đến với mình hơi muộn khi đã có tuổi. Nhưng không sao, còn đời con sau này.
Chuyện làm giàu mà cần cái gốc e rằng ít nhiều đã lạc hậu rồi em.
Hãy xem những tỷ phú mới của thế giới: Bill Gate (Microsoft), Steve Jobs (Apple), Mark Zuckerberg (Facebook), Sergey Brin và Larry Page (Google), Michael Dell (Dell), nhà đầu tư nổi tiếng Warren Buffett… Bao nhiêu trong số họ có “gốc”, hay họ đã phải vất vả kiếm từng đồng từ những việc nhỏ nhặt như giao báo, trông tiệm máy tính… và khởi nghiệp với hầu như chỉ hai bàn tay trắng?
Dĩ nhiên ta không giỏi bằng họ. Nhưng họ là những bằng chứng sống để khẳng định rằng việc tuyên bố mình phải nghèo và phải chấp nhận đi làm thuê suốt đời là hoàn toàn ngụy biện.
Hãy cố gắng lên em!
bai viet rat hay. co mot co so dao tao lam chu ten la : be training cung co nhung noi dung giong bai viet nay.
Uh, giờ có rất nhiều các sách vở và tài liệu cũng như trường đào tạo có tư tưởng này.
Bạn là thành viên của cộng đồng BE à? Nếu vậy thì chào đồng đội nhé.
Em cảm ơn thầy đã cho ra bài viết rất là hay.
Nhưng cái vấn đề ở đây, cái suy nghĩ của những tuổi teen bây giờ đã rất lệch lạc, thầy cô THCS, THPT cả Giảng Viên DH đều dạy hoc sinh “làm thuê” cả. Thế thì làm sao loại bỏ những tư tưởng “dạy con làm thuê” như thầy đã nói trên ạ. (Thầy cô đều là nhưng tiền bối đi trước, rất có nhiều tiền bối bảo thủ lắm ạ). Cảm ơn thầy
Không ai cởi trói cho ta, thì ta tự cởi trói cho ta vậy.
Cái gì khi bắt đầu thì cũng khó khăn cả. Khi có hạt nhân thành công rồi thì nó sẽ tự lan rộng thôi em à!
Ta tự cởi trói cho ta trước, rồi ta sẽ cởi cho mọi người. Chính ta vẫn đang bị trói thì nghĩ được mở trói giúp ai?
Chào a Cong Nguyen. Bài viết của a thật hay quá. Rất gây cảm xúc cho người đọc và giọng văn chân thật
Em rất ủng hộ việc làm giàu, đặc biệt làm giàu bằng con tim và khối óc. Thật đáng buồn cho xã hội chúng ta hiện nay, mọi người cứ nghĩ làm giàu là phải cạnh tranh, đá đổ nhau, chà đạp nhau mới là điều cần thiết. Rất buồn
Em mong sao nước chúng ta học được cách kinh doanh 1 cách lành mạnh và cầu tiến như các nước phát triển ngoài kia.
Theo quan điểm của e, giàu là giàu về tinh thần, có thể được gọi là An Lạc, vừa đủ ăn, cha mẹ vui vẻ, vợ hòa thuận, con cái biết vâng lời, biết tự lực (..v..v..) là món quà quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người
Rất vui nếu bài viết của tôi có thể giúp ích gì đó cho bạn!