Hôm nay trời mưa. Mưa thường gợi cho ta nhiều kỷ niệm. Tôi ngồi nhớ. Nhớ về ngày xưa, những ngày xưa yêu dấu ấy. Bao nhiêu chuyện vui, chuyện buồn, bao nhiêu kỷ niệm chợt lùa về, thôi thúc tôi viết một cái gì đó. Tôi sẽ viết về những chiếc xe đạp, của ngày xưa.
Nhà tôi cách trường phổ thông trung học khoảng 6km nếu lội sông và khoảng 10km nếu đi qua cầu. Giờ thì bến sông ngày xưa bọn tôi hay lội đã có cầu rồi. Nên đi lại rất dễ, chứ ngày xưa thì cực lắm. Bởi quảng đường xa như vậy, nên lên lớp 10, đứa nào cũng được gia đình sắm cho một chiếc xe đạp. Để rồi những chiếc xe đạp, con đường, bến sông, cây cầu… tạo thành một chuỗi những kỷ niệm vui buồn khó quên.
Năm lớp 10, đứa nào cũng có xe đạp mới. Sang nhất và đẹp nhất là mấy chiếc xe đạp Martin 107. Những chiếc xe chắc chắn, sáng loáng, màu sắc rất đẹp ngày ấy là cả một gia tài chứ không phải ít. Không ít chuyện cười ra nước mắt vì những chiếc xe mới đẹp ấy.
Một buổi tan học, tuần đầu tiên năm học lớp 10, cô bạn tôi, tên Hà đang loay hoay mãi với chiếc xe mà vẫn không mở khóa được. Đó là một chiếc Martin 107 mới keng, màu hồng rất dễ thương, loại xe mi ni của nữ. Cô bạn tôi loay hoay mãi mà vẫn chưa mở được khóa.
Thằng bạn tôi, Thuận, thấy thế mới ga lăng. Đây là một cơ hội “anh hùng cứu mỹ nhân” vài năm mới có một chứ đâu phải dễ. Nhất là lúc mới chân ướt chân ráo vào trường, chưa ai quen ai mà có cơ hội ga lăng thì cầm chắc phần “thắng”. Cho nên, anh chàng vui vẻ đến hỏi: Mình có giúp được gì cho bạn không?
Bạn tôi nhìn thằng bạn mới, mở một nụ cười tươi như hoa rồi nói: Cái khóa xe mình nó bị hư sao á, mình mở hoài không được. Thằng bạn tôi hí hửng, để mình giúp cho, để mình giúp cho. Anh chàng loay hoay, thử tới, thử lui rồi thử lui, thử tới mà vẫn không mở được. Cuối cùng, trong trạng thái mồ hôi mẹ, mồ hôi con nhễ nhại, anh đành bẽn lẽn mà kết luận là mình thử đủ cách rồi mà không được, chắc phải phá khóa ra quá, chứ không chắc khỏi về.
Cô bạn tôi tần ngần, rồi cũng ừ, thì phá, chứ không sao về được. Thằng bạn tôi đi kiếm một cục đá to. Anh giơ hòn đá lên cao, rồi đập mạnh một cái. “Bốp”. Cái khóa còn nguyên. Bể mặt thế không biết. Anh nổi sĩ diện, bậm môi, trợn mắt, giơ đá lên cao thật cao rồi lại đập cái bốp. Lần này thì cái khóa xe đầu hàng. Nó bật ra.
Những tưởng câu chuyện kết thúc thật là êm ái, ngọt ngào như vậy. Nhưng không. Sau khi thằng bạn tôi đang dương mặt tự đắc vì đã phá hỏng cái khóa thì cũng là lúc cô bạn tôi phát hiện ra là mình đã mắc một sai lầm kinh khủng. Trong nhà giữ xe, cũng gần vị trí ấy, cũng có một chiếc xe Martin màu hồng giống y chang chiếc vừa bị phá khóa. Đó mới là xe cô.
Xe này, của ai…, hổng biết. Hic.. Nhìn giống nhau quá mà. Cả hai đều là xe mới, cùng màu, cùng kiểu, cùng hãng, lại không ai gắn thêm phụ kiện gì, khó mà phân biệt được. Với lại mới đi một thời gian ngắn, đã ai quen xe đâu… Sao mà không nhìn nhầm được. Hihi…
Thế là thay vì mở khóa xe cô, cô đi mở khóa xe khác. Mà khóa xe Martin xịn thế, dễ gì mà mở được. Thằng bạn tôi còn ga lăng đi đập hỏng cái khóa của xe người khác. Hihi… Thế mới dở khóc, dở cười. Rồi hai bạn ấy phải ngồi chờ chủ xe kia đến. Xin lỗi rồi đền bù gì gì đấy. Cũng không nhớ rõ. Chỉ biết, sau đó hai đứa thành một cặp. Và bây giờ, gần hai đứa con rồi. Hihi…
Cũng một hôm đầu năm học ấy, một buổi tan trường, thằng bạn tôi, tên Thành, dắt chiếc Martin màu xanh dương của nó ra và về chung với bọn tôi. Khi xuống con dốc ở triền sông, nó bóp thắng thì thấy thắng ít ăn quá. Nó xuống đến bờ sông, dựng xe lên nhìn kỹ, thì phát hiện… hổng phải xe của mình. Ngày đó bọn tôi dựng xe không có ghi phiếu, không người trông gì cả. Thằng bạn tôi cũng chẳng thèm khóa xe luôn. Đi học ra cứ mặc nhiên vừa nói chuyện vừa dắt xe mà về thôi.
Tôi với nó mới chạy lại lên trường. Vào bãi giữ xe mới phát hiện một cô bé đang khóc bù lu bòa loa vì vừa bị mất chiếc xe đạp mới. Thằng bạn tôi bẽn lẽn dắt xe đến gặp cô ấy, xin lỗi, rồi trình bày hoàn cảnh. Cô ấy vừa giận, vừa mừng, vừa buồn cười. Mình ngồi ngoài, cười muốn vỡ bụng. Rồi sau đó nó dắt xe nó về. Trước khi leo lên chạy còn nhìn tới nhìn lui, bóp thử thắng coi có nhầm nữa không rồi mới dám về. Hihi… Hôm sau về xe nó dán đề can sặc sỡ rồng phượng luôn. Chắc cho khỏi nhầm nữa. Hihi…
Nhớ ngày đó, một thằng bạn tôi, Thắng thì phải, không nhớ rõ lắm. nó để ý một cô bé, và nó âm mưu, một âm mưu “thâm độc”. Hôm đó, nó đi bộ, để gặp cô bé thì xin quá giang. Tính toán thế nên hắn đi học sớm, quăng xe nhà thằng Dũng rồi lững thững đi bộ. Chẳng may trời không ủng hộ hắn. Những ngày khác, cô bé đều đi một mình cả, nhưng hôm đó cô bé lại chở một cô bé khác. Thế là âm mưu của hắn thất bại.
Anh em bọn tôi cười sằng sặc rồi phóng xe chạy mất, kiên quyết không để cho nó quá giang. Ai mượn âm mưu làm chi, cho bớt tật dại gái đi. Hắn đuổi theo không kịp, đành đi bộ, mặt dở khóc, dở cười, mếu mó trông buồn cười không tả được. Tưởng đâu hôm ấy hắn trễ học luôn rồi chứ, vậy mà cuối cùng hắn cũng quá giang được một cô bé khác để đến trường. Hihi…
Chiều đi học về, hắn cứ kêu bọn bay ác quá, ác quá, bỏ bạn bỏ bè trong cơn hoạn nạn. Bọn tôi cứ tỉnh như không: Bọn tao tạo điều kiện cho mày thực hiện âm mưu tới cùng chứ bộ. Sợ mày hình thành thói quen bỏ cuộc giữa chừng, dở lắm. Hihi.. Sao đi quá giang cô bé đó, có gì vui kể bọn tao nghe coi. Hắn hậm hậm hực hực không nói gì… Hihi…
Nhắc đến chuyện quá giang, tôi mới nhớ một chuyện. Hôm đó tôi đi học trễ, xe lại hư. Đang lang thang lững thững đi bộ, nghĩ bụng rằng chắc bị trễ ít nhất cũng một tiết là ít. Bỗng thấy bạn Uy chạy xe xuống. Uy là bạn cùng xã nhưng ít chơi thân. Nó đi chiếc xe đạp leo núi trụi lũi, y chang con trâu, không dè trước, dè sau gì cả, cái bánh xe to đùng, gai góc.
Tôi nói cho tao quá giang với. Nó nói Ok. Tôi nhảy phóc lên cái đòn ngang của xe mà ngồi. Nghĩ bụng mình còn may mắn gớm. Lại nói con đường đi học từ nhà tôi đến trường thì toàn là xổ dốc không à. Còn đi về thì toàn leo dốc. Mà toàn là dốc cao, leo gì nổi, toàn dắt xe lên thôi.
Uy nó chở tôi đi, không có gì đáng nói, nếu không có mấy con dốc. Con dốc số 8 cao ngời ngợi, ban đầu thì tôi không thấy gì, sau mới thấy xe càng ngày càng chạy nhanh. Tôi hỏi nó, ê sao chạy nhanh dữ mày, xe không có thắng hả? Nó ừ, xe tao trụi lũi, làm gì có thắng. Mình mặt xanh như đít nhái, chả dám nói năng gì, răng môi va chạm và nhau loạn xạ hết cả.
Xe nó chạy cái vèo như tên lửa. Giống tên lửa thật. Tôi cầu trời khấn phật, mặt mày “xanh biếc” một màu. Ngó chừng tôi sợ lắm rồi, thằng Uy mới cười, kê dép vào bánh xe mà chà, xe chậm lại được chút. Nó nói xe tao không có thắng, nhưng tao có dép. Mày thấy xe tao rụi lũi mà tiện không, không có dè, kê dép vào làm thắng cũng tốt nhỉ? Thắng ăn không, ăn không?
Tôi chỉ cười, chả biết nói gì. Lần sau thì tôi tởm. Thà đi bộ chứ không dám quá giang anh bạn này nữa. Vì tôi biết mặt tôi mà cứ xanh như đít nhái thì chả lấy gì làm đẹp. Hihi…
Giờ này mà nhắc chuyện xe đạp, thể nào mấy thằng bạn tôi cũng sẽ nhắc lại vụ “Âm vang phà 14” của thằng Hậu. Chả là năm tôi học lớp 10, tập đoàn xe máy Lifan của Trung Quốc có làm một sự kiện quảng cáo hoành tráng được tường thuật trên ti vi là “Âm vang sông Hồng”. Có một tay đua sẽ chạy xe bay qua sông Hồng rộng 22m. Đó là một sự kiện rất là hấp dẫn với tụi tôi khi ấy. Còn phà 14 là tên gọi cái bến sông mà anh em tôi ngày nào cũng lội qua đi học (trừ mùa mưa bão, nước lớn thì mới đi qua cầu).
Hôm đó đi học về, đang xổ dốc xuống triền sông thì thằng Hậu tuyên bố nó sẽ làm một vụ “âm vang phà 14”. Nói rồi nó phóng xe chạy băng băng băng băng xuống bờ sông, không thèm thắng lại. Mùa này hạn hán nặng, thủy điện Đa Nhim lại tích nước, nên sông cạn hết cả, chi còn có một dòng chảy nhỏ, bề ngang khoảng 6 tấc thôi. Đến bờ sông, thằng Hậu nhấc mạnh đầu xe, hô to: Xem đây!
Xe nó bay qua dòng nước, rồi đáp xuống bên kia. Nếu mọi chuyện chỉ như thế thì quá đẹp, quá tuyệt vời. Nhưng khổ nổi, cái thế thằng Hậu tiếp đất thì quả thật là khó coi. Chả biết nó “kỹ thuật” đến cỡ nào, mà chiếc xe quay ngoắt 180 độ. Đuôi quay ra trước, đầu trở ra đằng sau. Còn nó thì nằm chồm hỗm y chang một con ếch vậy. Đít nhổng cao, đầu cuối thấp, còn miệng thì găm vào cát, cả một miệng toàn cát.
Anh em tôi buồn cười quá, ngả lăn, ngả ngửa mà cười. Tôi cũng buồn cười và cũng lo cho nó, nên cũng vừa cười mà vừa nói rằng: “Mày có làm sao thì đợi tý, anh em tao cười cho đã cái rồi sẽ xuống cứu mày”. Hihi… Cả đám cười lăn cười bò, nằm cả lên cỏ mà cười vì cái thế tiếp đất của nó.
Tổng kết vụ “âm vang phà 14” của thằng Hậu, cái xe đạp của nó hư cái bánh trước. Anh em tôi phải phụ nó vác xe về. Còn nó thì không sao nhưng mồm thì đầy cát. Còn anh em tôi thì được bữa cười no nê, và một kỷ niệm chắc chả thằng nào quên nổi. Hihi…
Giờ tôi ở thành phố, toàn đi xe máy, chân cẳng nó teo lại. Lâu lâu về quê lấy xe đạp đạp vòng vòng mà bở cả hơi tai. Quê tôi toàn đèo dốc, mới phục ngày xưa sao mình tài thế không biết.
“Quay đều, quay đều, quay đều. Thương hoài những vòng xe”. Nghe bài Xe đạp ơi của Ngọc Lễ mà sao nhớ ngày xưa quá. Tụi bay ơi, hôm nào cả bọn về quê đạp xe đạp qua thăm trường đi bay. Tao hứa sẽ mời bọn bay ăn chè quán Phương. Ngày trước ăn chè toàn hợp tác xã thôi. Bữa nay tao bao. Mỗi đứa 2 ly nhé. Hihi… Chịu không?
Mày làm tao cười bể bũng rồi hi hi…. những giây phút đó lam sao quên được hi hi….. còn nhiều nhiều lắm những câu chuyện dở khóc dở cười đúng không bạn. Hôm nào rảnh viết ra tiếp đi.
Mày viết đi, gửi qua tao đăng cho! Chứ trí nhớ tao có hạn mà!
Bài viết của bạn rất hay bạn à, bạn có duyên kể chuyện nữa. Con trai nhưng văn phong tốt và không mắc lỗi chính tả. hihi
Cho phép mình gọi bạn vì mình không biết bạn sinh năm bao nhiêu. Hình như mình ít tuổi hơn bạn thì phải, vì sự kiện Âm Vang Sông Hồng là khi mình còn học THCS thì bạn đã học THPT rồi, hihi
Đúng là bạn nhỏ tuổi hơn mình thật, nhưng vẫn có thể gọi là bạn nhé!
Mình cũng thích viết linh tinh cho vui!
Hơn 1 tháng nay mình có việc buồn nên không có tâm trạng viết tiếp. Hôm nào tinh thần tốt hơn mình sẽ viết về chuyện thời Đại học cùng nhóm bạn mình thân của mình. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn cười rồi. Hihi..
Em sẽ đánh dấu và sẽ đọc blog của anh dài dài, vì em thích cái giọng văn của anh. Vô tình nên mạng search “kỷ niệm xe đạp” mà em lạc vào đây. Mong chuyện buồn của anh qua mau,để anh còn có sức mà viết tiếp, hihi.
E nghĩ anh nên viết sách đi anh ạ. Anh kể chuyện hay quá… Đọc mà em cứ cười 1 mình thôi.
bài viết đúng là rất tuyệt vời, bạn làm tôi nhớ nhớ lại những kỷ niệm đẹp lúc còn đi học, cảm ơn bạn!
Bánh xe nhịp sống vẫn xoay lang thang trên con đường CHỨNG NGỘ, cảm ơn những chia sẻ!