Tạm dừng loạt bài “Làm thuê hay làm chủ?”, nhân dịp tôi vừa suýt mất laptop lần thứ 2, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe hai câu chuyện thú vị của tôi. Về 2 lần suýt mất laptop. Đó thực sự là hai câu chuyện rất thú vị.
Trận chiến thứ 1: Liều lĩnh và trắng trợn
a. Hoàn cảnh lịch sử:
Đó là ngày 24/12/2010. Noel! Buổi sáng hôm đó rất tuyệt vời, không khí se lạnh, trời trong xanh, mọi người đều đang rất vui vẻ, háo hức chờ đón một ngày đặc biệt trong năm.
Tôi cũng có một kế hoạch cực kỳ bận rộn và hứa hẹn nhiều vui vẻ.
b. Diễn biến:
9h30: Tôi đang làm một số việc trên laptop thì thấy một người chạy xe máy vào khu trọ. Chạy thẳng vào trong cùng của khu trọ. Người này có mang ba lô, đội mũ bảo hiểm và mang khẩu trang, mặc áo khoác đen. Nhìn bộ dạng có vẻ là người đi đường xa vào kiếm một ai đó ở trong các phòng trong.
9h35: Người này chạy ra, có vẻ như, anh ta không tìm được người anh ta cần tìm.
9h45: Tôi bỏ laptop dưới bàn, cửa phòng vẫn mở, lên gác ủi quần áo chuẩn bị đi đám cưới người bạn lúc 11h. Đang vui vẻ vì nghĩ được gặp lại bạn bè cũ ngay hôm Noel. Nên vừa ủi áo vừa hát ca líu lo. Hihi… Lại thấy xe ấy chạy vào. Nghĩ bụng chắc lại vào kiếm người quen thôi. Nên chả bận tâm, ủi đồ tiếp.
9h50: Xe lại chạy ra. Tôi vẫn ủi đồ trên gác. Thằng em trai cũng nằm chơi trên gác. Bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng đen. Bóng đen lẻn vào nhà, nhìn lên gác, thấy 2 anh em. Bóng đen tỉnh rụi gấp laptop trên bàn, không quên rút cả cục sạc ra khỏi ổ điện và… ôm chạy. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ.
Lúc bóng đen bước vào phòng trọ, nhìn lên gác, rồi vô tư gấp laptop lại và rút luôn cục sạc, trong đầu tôi chỉ nghĩ là một người bạn nào vào nhà, và muốn trêu chọc tôi vị sự bất cẩn của tôi thôi. Chứ nếu là trộm sao lại liều lĩnh đến thế. Hắn bước vào nhà, còn ngước lên nhìn và thấy cả 2 anh em tôi trên gác đang nhìn xuống cơ mà?
Nhưng đến khi hắn ôm tất cả những thứ ấy, vụt chạy ra cửa thì cả 2 anh em tôi đã “ngộ” ra. Rõ ràng, tôi đã cảm giác shock vì sự liễu lĩnh của tên trộm, lẫn sự hụt hẫng, tiếc nuối khi mất một tài sản lớn. Nhưng cảm giác đó cũng không thể ngăn cản tôi hành động.
Tôi quăng bàn ủi, nhảy từ trên gác xuống đất một cái “rầm” làm kinh động cả khu trọ. (Mấy người xung quanh phòng tôi vẫn nghĩ rằng có ai đó vừa té cầu thang… Hihi..) Vừa đáp xuống đất (may là vẫn nguyên vẹn), tôi miệng thì la, chân thì đuổi theo, tay thì nhặt đồ trên bàn chọi hắn. Mà hắn ta nhanh thật.
Đến khi chạy ra khỏi cửa phòng thì tôi phát hiện hắn đã quay đầu xe máy sẵn sàng, đồng thời để xe nổ máy khi hắn “tấn công” vào phòng tôi. Lúc đó không hiểu sao tôi nhanh dễ sợ. Tôi có thể đã nắm được cái đuôi xe Dream của hắn. Thấy biển số 70. Hic.. Lúc đó hắn đang cài số 1, gầm rú và tìm mọi cách để thoát thân. Tôi nắm vào cho hắn lôi đi chắc là còn thê thảm hơn Tứ mã phanh thây chứ không chừng, nên không dám nắm. Hắn phóng ra cổng khu trọ. Luồn lách và gầm rú bạt mạng. Thoát!
Tần ngần khi bị mất của ngay trước mắt rồi. Tôi lủi thủi đi vào.
c. Kết quả và ý nghĩa lịch sử:
Sau gần 1 phút (mà tôi thấy quá dài) chiến đấu, khi tôi lủi thủi đi vào thì mới phát hiện ra là hắn không lấy kịp cái laptop của tôi. Có lẽ tôi dí rát quá nên hắn quăng lại, không kịp lấy. Hơn nữa hắn còn bỏ lại một ba lô khá lớn.
Thiệt hại: Laptop bị bể vỏ. Trầy xướt hết cả. Lúc đó thì vẫn còn sống, nhưng chẳng bao lâu thì bị hư màn hình và ổ cứng. Hic..
Cái áo đang ủi, quăng nguyên cái bàn ủi lên mà lo truy đuổi đối tượng, nên in hình cái bàn ủi vàng khè lên áo, tiêu cái áo.
Chiến lợi phẩm: Thu được một ba lô trong đó có:
- Một nón lưỡi trai nam màu đen.
- Một cặp loa máy tính nhỏ loại cắm USB được. Chắc vừa chôm đâu đó.
- 4 quần Jean nữ giặt phơi vẫn còn ướt. Tôi không hiểu nổi quần áo ướt mà hắn còn lấy để làm gì không biết?
- Rất nhiều bao nilong mới, to. Sau khi thấy số quần Jean trên thì mới biết hắn có thể đem theo bao nilong để đựng đồ ướt.
- (Và cả cái balo. Cũng khá to.)
Ý nghĩa: Từ ngày hôm đó tôi trở nên cẩn thận hơn rất nhiều trong chuyện cửa nẻo, đồ đạc và cực kỳ đề phòng người lạ nào vào trong khu trọ. Nghĩ vừa nể thằng trộm thật. Liều lĩnh, trắng trợn. Nhưng tội nghiệp cho nó, bị một phen hú vía lại mất cả chì lẫn chài. Cũng chả biết hắn chạy ngoài đường với cái tốc độ ấy có bị té xe mà chết không nữa. (Cầu mong là không. Hihi…)
Trong phần sau mình sẽ kể một câu chuyện khác hoàn toàn trái ngược. Mời các bạn đón xem!
Tự truyện có thật ha thầy, chắc ngồi nghĩ lại cũng mắc cười lắm nhỉ^^
Uh. Cái này hoàn toàn có thật! Hihi…
văn phong thầy hay quá. em lên VOZ đọc hoài mà cũng ko ai có cách kể chuyện hấp dẫn như thầy !